Laura Krauss Calenberg
Xuất hiện trên trang bìa của các tạp chí thời trang Châu Âu với tôi không còn là giấc mơ nữa mà đã là hiện thực. Thật khó để tôi tin nổi điều này! Tất cả những gì tôi muốn là xuất hiện trên các tạp chí, kiếm thật nhiều tiền, và đi du lịch khắp nơi trên thế giới. Cuối cùng thì không còn phải vật lộn để trang trải nữa. Bây giờ tôi có thể uống rượu vang và ăn tối tại Paris, trong căn nhà mới, ăn mừng danh tiếng và sự thành đạt. Suy cho cùng, đời sống chẳng phải là để được vậy hay sao?
Bạn quan niệm thế nào về cái đẹp? Nếu có thể, thì bạn sẽ thay đổi điều gì trong bản thân? Khi bắt đầu sự nghiệp cùng với Christian Dior tại Paris vào tuổi 19, quan niệm của tôi về sắc đẹp là điều người khác nghĩ về tôi. Nếu người ta tán thưởng và muốn thuê tôi làm người mẫu, khi ấy tôi kết luận là tôi phải xinh xắn. Suy luận của tôi là nếu tôi thành công và có việc làm thì tức là tôi phải đẹp. Đó là một lối suy nghĩ nguy hiểm bởi vì tôi đã đặt lòng tự trọng của mình vào trong tay của người khác và điều họ nghĩ về tôi.
Một cách khác để tôi xác định cái đẹp là nhờ sự giao thiệp. Tôi làm việc cùng với một số người phụ nữ đẹp nhất thế giới, những người đã xuất hiện trên những tạp chí nổi tiếng nhất. Bởi vì họ là bè bạn và đồng nghiệp với tôi, nên tôi nghĩ, chắc chắn tôi cũng đẹp như họ vậy.
Một cách nữa mà tôi thuyết phục chính mình là nhờ những người đàn ông đã bị tôi thu hút. Vì có rất nhiều người đàn ông đẹp trai, thông minh, thành công đeo đuổi tôi, nên tôi nghĩ mình đẹp. Tôi cũng rất nổi tiếng và có nhiều bạn bè. Khi sự thành công gia tăng và người ta nhìn nhận tôi, rất dễ để tôi được mời đến đủ loại tiệc tùng khác nhau và đi đến bất cứ nơi nào tôi muốn. Như vậy, nếu tôi có tất cả những người bạn như thế này và được đến những nơi như thế, chắc chắn tôi phải là người đẹp.
Kết quả là tôi đã trở nên một người ích kỷ, chỉ biết đến mình và sống một cuộc sống xoay quanh bản thân. Đa số thời gian tôi dành cho tôi và lo lắng cho chính tôi. “Tôi”, “chính tôi”, và “của tôi” là ba từ ưa thích. Cả cuộc sống tôi tập trung vào hình thức bề ngoài… cân nặng, kiểu tóc, quần áo, và sự quyến rũ nói chung của tôi.
Một lần tôi làm người mẫu tại Nhật bản trong hai tháng. Mỗi ngày đều có người được phân công làm mọi thứ cho tôi, thậm chí cả việt thắt dây giày. Khi tôi mặc quần áo, có ai đó giữ váy và áo khoác cho tôi. Người ta cho ba người làm công việc của một người. Tất cả những cái đó đã nuôi dưỡng thói tập trung vào bản thân của tôi và cảm giác mình là quan trọng.
Tôi còn trở nên nghiện việc. Tôi làm việc bảy ngày trong tuần vì tôi biết chẳng có gì là bảo đảm – tôi có thể bị đuổi việc ngay ngày mai. Vẻ bề ngoài của tôi có thể biến mất bất kỳ lúc nào, do đó tôi phải nhận tất cả mọi việc. Tôi có thể làm việc tại Đức trong ngày và sau đó bay đến Paris để làm việc vào buổi tối và bay lại Đức vào sáng hôm sau. Tôi sợ đánh mất tất cả những thứ đó và tôi giữ chắc lấy chúng bằng mọi giá. Do đó tôi nhận bất kỳ một công việc nào mà tôi có thể.
Kết quả là tôi trở nên kiệt quệ và ốm yếu. Một hôm tôi đã bị ngất ngay khi chụp ảnh và bị thương ở đầu gối. Lần đầu tiên trong nghề tôi phải nằm trên giường bệnh. Không được làm việc quả là một kinh nghiệm khủng khiếp nhất mà tôi từng có, bởi vì thậm chí dù chỉ trong hai tuần, điều đó cũng đã có nghĩa là tôi đánh mất tất cả những buổi biểu diễn thời trang mà tôi đã được sắp xếp. Tôi phải hủy mười bốn show diễn. Tôi bị tan vỡ.
Rồi một ngày nọ, khi nằm liệt giường và không làm việc được, tôi mới bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống của mình. Tôi đặt câu hỏi về những giá trị cuộc sống và quan niệm của tôi về cái đẹp, cũng như việc bên trong tôi đã trở nên loại người như thế nào.
Tôi đã nhận ra quan điểm của tôi về cái đẹp thật méo mó. Ví dụ, tôi biết rằng ngoại hình của tôi đang thay đổi. Cái vỏ của tôi và “bộ sưu tập” của tôi (những bức ảnh mà tôi cắt ra từ các tạp chí) nhanh chóng trở nên lỗi thời. Tôi phải làm việc rất cực nhọc để có những bức ảnh đó trong các tạp chí và cứ sáu tháng một lần hãng của tôi lại muốn thay chúng khỏi danh mục, bởi vì mọi thứ đều không còn hợp mốt! Tôi luôn phải cố gắng để đuổi kịp.
Tôi còn khám phá ra rằng kiếm được nhiều tiền khi còn trẻ là điều tốt, nhưng trọng trách quản lý nó mới khó làm sao! Tôi cũng đặt câu hỏi về lý do thật sự khi người ta bị tôi cuốn hút. Nếu hình thức của tôi thay đổi, hoặc tôi làm một công việc khác, hoặc tôi có ít tiền hơn, liệu cậu bạn trai của tôi có còn yêu tôi vì chính con người của tôi không?
Tất cả những câu hỏi và sự nghi ngờ đó đã tấn công tôi khi tôi vẫn còn đang ở trên đỉnh cao nghề nghiệp của mình. Tôi nhận ra tính nông cạn của tất cả những điều đó và bên trong tôi bắt đầu cảm thấy thật trống trải. Sau khi đạt được tất cả những gì tôi tưởng là tôi muốn, tôi nhận ra là vẫn còn thiếu một cái gì đó. Tất cả nhữn g sự thành công và chú ý mà tôi nhận được không lấp đầy khoảng trống tôi đang cảm nhận trong mình.
Điều gì đã xảy ra? Trật tự ưu tiên của tôi như thế nào? Tôi sống vì ai hoặc vì cái gì?
Hóa ra tôi đang xây dựng cuộc sống của mình trên những thứ không chắc chắn. Nó được xây dựng trên sự suy nghĩ của người khác hoặc của bạn trai tôi, hoặc số tiền mà tôi kiếm được hay mức độ nổi tiếng của tôi. Tôi nhận ra rằng tôi đang xây dựng cuộc đời mình trên cát.
Tôi nghĩ lại thời kỳ ở Indiana, nơi tôi lớn lên. Khi ấy một sự kiện quan trọng trong đời tôi đã xảy ra. “Tìm kiếm tình yêu ở những nơi không đúng chỗ”, như lời bài hát ấy, thật sự đã có chút ích lợi cho tôi khi một người bạn học đã mời tôi đến buổi ca nhạc trong hội thánh của cô ta. Tôi nhận lời bởi vì một nửa trong đám thiếu niên đó là con trai, và hội thánh ấy rất lớn, nên tôi biết chắc sẽ vui.
Nhưng tôi tin rằng tôi không cần Thượng Đế trong đời mình. Có ích lợi gì? Bố mẹ tôi đang chuẩn bị ly dị. Đức tin của họ đâu có giúp được họ.
Nhưng, tại buổi ca nhạc, ngoài âm nhạc, tôi đã nghe một sứ điệp khiến tôi cảm động. Khi buổi ca nhạc kết thúc, những nhạc công nói họ muốn chia sẻ vài tin tốt. Tôi nghĩ họ sẽ nói với chúng tôi về đĩa hát đầu tiên của họ hoặc điều gì đó tương tự. Nhưng tin tức mà họ nói đến hóa ra lại là về việc Thượng Đế yêu chúng ta.
Họ đã nói về mối quan hệ với Đức Chúa Trời qua Chúa Cứu Thế Giê-xu. Họ mô tả việc Đức Chúa Trời yêu thương không điều kiện và rằng vì thế mà Ngài đã sai Con Một của Ngài chết trên thập tự giá vì tội lỗi của tôi. Chà, tôi nghĩ, một mối quan hệ yêu thương không điều kiện! Không có gì khó khăn để tôi thú nhận rằng tôi đã làm những điều sai trái trong cuộc sống của mình, rằng tôi đã không đáp ứng được những gì Chúa muốn tôi trở thành. Những nhạc công giải thích rằng tôi không phải cố gắng giành giật ơn huệ của Đức Chúa Trời. Tôi chỉ có thể tiếp nhận món quà yêu thương của Đức Chúa Trời và sự tha thứ qua Chúa Cứu Thế Giê-xu.
Đêm đó tôi đã cầu nguyện lời cầu nguyện ngắn ngủi, xin Đấng Cứu Thế tha thứ cho tôi và thay đổi tôi. Tôi nói với Ngài rằng tôi sẽ sống cho Ngài và phục vụ Ngài bằng cuộc sống của mình.Tôi mời Ngài đến với đời sống tôi và bắt đầu mối quan hệ với tôi.
Giờ đây tôi ngồi tại Paris, sau chuyện đó nhiều năm, suy nghĩ về biến cố đặc biệt ấy, và tự hỏi tại sao tôi lại đi đến điểm đánh mất toàn bộ ý nghĩa thật của cuộc sống. Tôi nhận ra rằng tôi đã bỏ qua mối quan hệ của tôi với Thượng Đế và lựa chọn hướng đi riêng của mình. Chẳng có gì lạ là tôi cảm thấy trống trải đến vậy! Do đó, tôi xin Đức Chúa Trời tha thứ cho tôi vì chỉ sống cho bản thân và sự chấp thuận của người khác. Và tôi nói với Ngài: “Xin hãy thay đổi con và chỉ cho con thấy cái đẹp thực sự là gì”.
Điều đầu tiên mà Chúa chỉ cho tôi là sự nguy hiểm của thói trang điểm. Tôi đã vật lộn với điều đó một thời gian lâu. Tại Mỹ, hàng năm 20 tỷ $ đã được chi phí cho mỹ phẩm; 300 triệu $ chi cho phẩu thuật thẩm mỹ; 33 tỷ $ cho các sản phẩm ăn kiêng. Điều đó cho thấy chúng ta đã dành bao nhiêu thời gian và tiền bạc cho hình thức bề ngoài. Trang điểm không phải là cái đẹp.
Liên quan đến điều đó là thói quen so sánh bản thân với ngoại hình của những người phụ nữ khác. Sự ghen tỵ là một vấn đề khác mà tôi phải giải quyết. Tôi đã học cách trở nên an ninh trong việc tôi là ai, tôi có gì và Chúa đã tạo dựng nên tôi như thế nào. Tôi biết rằng Ngài yêu tôi không phụ thuộc vào ngoại hình và cách hành động của tôi.
Sự thiếu tự tin không phải là cái đẹp. Điều đó khiến bạn khó có bạn và khó trở nên một người bạn. Bạn quá trông đợi vào sự khen ngợi của người khác để bạn được cảm thấy dễ chịu.
Cái đẹp là gì? Đó không phải là hình thức bề ngoài. Đó là cái được tìm thấy bên trong, cái ở trong trái tim bạn. Tính khiêm nhường thật đẹp, mặc dù nó không được phổ biến trong nghề của tôi. Sự an ninh và lòng tự trọng là đẹp. Và biết Đức Chúa Trời cách cá nhân mang lại cái đẹp, bởi vì biết rằng Ngài yêu bạn và tiếp nhận bạn mang lại cho bạn sự an ninh và lòng tự trọng trong cuộc sống. Điều đó khiến bạn được tự do để tiếp nhận và yêu chính mình, bất chấp những nhược điểm của bạn.
Không có sự tha thứ của Đấng Cứu Thế, tội lỗi của chúng ta khiến chúng ta trở nên xấu xí từ bên trong. Chúng ta không được bình an. Tất cả những biện pháp “che đậy” trên thế giới đều không thể thay đổi điều này. Đức Chúa Trời nhìn thấy điều đó và người khác cũng nhìn thấy điều đó. Chỉ có Đấng Cứu Thế mới có thể làm cho chúng ta trở nên đẹp đẽ trong cái nhìn của Đức Chúa Trời. Vẻ đẹp thật sự từ bên trong xuất phát và phát triển từ việc có Đức Chúa Trời làm trung tâm trong đời sống của chúng ta.
Tôi có thể nói với bạn rằng Chúa Cứu Thế Giê-xu đã thay đổi cuộc đời tôi, và tôi sẽ chẳng bao giờ hối tiếc về quyết định theo Ngài mà tôi đã làm. Tại sao không mời Đấng Cứu Thế bước vào cuộc đời bạn? Chúa Giê-xu nói: “Nầy, ta đứng ngoài cửa mà gõ; nếu ai nghe tiếng ta mà mở cửa cho, thì ta sẽ vào cùng người ấy, ăn bữa tối với người, và người với ta.” (Khải huyền 3:20)
Bạn có thể tiếp nhận Đấng Cứu Thế ngay giờ này bởi đức tin qua lời cầu nguyện. Đức Chúa Trời biết lòng của chúng ta và Ngài không quan tâm đến ngôn từ của bạn bằng thái độ của tấm lòng. Đây là một lời cầu nguyện giống với lời cầu nguyện của tôi và có thể nó diễn ta ước muốn của lòng bạn…
Chúa Giê-xu ơi, con cần Ngài. Cám ơn Ngài vì đã chết trên thập tự giá vì những tội lỗi của con. Con mở cửa cuộc đời của con và con tiếp nhận Ngài là Đấng Cứu Chuộc và là Chúa của con. Cám ơn Ngài vì tha thứ mọi tội lỗi của con và cho con sự sống đời đời. Hãy kiểm soát cuộc đời con và khiến con trở nên con người mà Ngài muốn con trở thành.
Nếu lời cầu nguyện này thể hiện ước muốn của lòng bạn, bạn có thể cầu nguyện lời cầu nguyện đó ngay bây giờ và Đấng Cứu Thế sẽ bước vào trong cuộc đời bạn, như Ngài đã hứa.
2001 © Laura Krauss Calenberg. Laura Calenberg là một người mẫu tại thành phố New York. Trong nghề người mẫu, cô đã đi đến 22 nước và đã xuất hiện trên bìa của nhiều tạp chí, kể cả Marie Claire, Cosmopolitan và Brio. Cô đã xuất hiện trong nhiều quảng cáo cho các hãng Saks, Nieman Marcus và Hanes. Cô lập gia đình với Jeff Calenberg, cũng là một người mẫu chuyên nghiệp và họ có hai con rất tuyệt vời.
Ảnh: Tất cả đều của Michael Goldman, trừ ảnh ở tư thế nhảy là của David Sacks.