Bây giờ bạn đang trong trường đại học. Khoảng 18 đến 24 tuổi. Nhưng còn Ngày Mai thì sao?
Bạn tốt nghiệp. Đi làm. Lập gia đình. Sinh con cái. Chuyển qua một số công việc nữa. Mua một ngôi nhà. Được lắm, SAU ĐÓ thì sao?
Bạn đi xem bóng đá với con cái. Bạn cố gắng làm một ông bố (bà mẹ) và người chồng (vợ) tốt. Bạn canh chừng con cái bạn giờ đã biết đi dạo, dầu mới Hôm Qua thôi chúng còn mặc bỉm. Bạn làm và nói những thứ mà bố mẹ bạn đã từng làm và nói, mặc dù bạn đã từng thề là sẽ không bao giờ như thế.
Bạn có một hoặc hai cuộc khủng hoảng trong cuộc sống khi ở độ tứ tuần. Con cái bạn đã tốt nghiệp đại học. Bạn nên chức ông (bà). Có đứa bé gọi bạn là ông hoặc bà. Bạn sống thoải mái, nhận tiền lương hưu. Bạn đi bộ vào buổi sáng và làm vườn. Bạn đọc báo và xem truyền hình. Bạn nói chuyện điện thoại với con và cháu mình. Bạn đi du lịch.
Tốt lắm, nhưng SAU ĐÓ thì sao?
Chà, sau đó, một ngày nào đó, bạn qua đời. Nếu may mắn thì bạn sống tương đối lâu. Bảy mươi đến chín mươi năm, nếu bạn không bị chết non vì ung thư hoặc tai nạn giao thông. Nhưng chắc chắn, cuối cùng bạn sẽ chết. Sự chết là cái Ngày Mai đang đợi tất cả chúng ta, cái Khi Ấy không thể tránh khỏi mà chẳng ai trong chúng ta thoát.
Nhưng chỉ thế thôi sao? Còn gì hơn không?
Một ngày nào đó bạn sẽ chỉ là một cái quan tài. Người ta sẽ chôn thân xác bạn xuống đất. Hoặc thiêu thân xác bạn và đựng tro vào trong chiếc bình đựng di cốt. Câu hỏi lớn là: Tôi có ngừng tồn tại sau điều đó? Liệu có còn TÔI có ý thức ở một nơi nào đó không? Liệu thực sự có sự sống sau cái chết không?
Thật tình mà nói, có lẽ tất cả chúng ta đều hy vọng có một cái gì đó sau điều ấy. Có thể trong góc bé nhỏ thầm kín nhất của tâm trí ta, chúng ta dự trù điều đó.
Chúng ta dự trù điều gì? Một dạng sự sống nào đó sau cái chết. Người gọi nó là thiên đàng. Kẻ gọi nó là nơi cực lạc. Vài người thậm chí còn nói về địa ngục.
Một tư tưởng khác mà nhiều người ôm ấp trong cuộc sống, thường thì một cách vô thức, là: Về cơ bản tôi là người tốt. Vì vậy, một ngày nào đó tôi sẽ lên thiên đàng.
Có phải đúng vậy không?
Nhiều người nghĩ rằng họ “tốt đủ” để lên thiêng đàng. Đó là một giả định của chúng ta. Nếu tôi không ăn cướp nhà băng, hoặc giết người, hoặc trốn thuế, chúng ta nghĩ rằng chúng ta phải là loại người mà Chúa Trời đang tìm kiếm để sống trong nhà của Ngài. Chao ôi, chúng ta đủ tốt!
Tại phòng tiếp tân của thiên đàng, chúng ta đã mua một cái vé nhờ làm người căn bản là tốt trong suốt cuộc đời.
Nhưng nếu suy nghĩ như vậy không đúng thì sao? KHI ẤY thì thế nào? Sai lầm về một điều hệ trọng như vậy sao? Tệ hại quá!
Nếu bạn nghĩ bạn tốt đủ để lên thiêng đàng, có hai điều cần cân nhắc:
(1) Nếu thiên đàng là một nơi hoàn hảo1, liệu ai có thể đủ tốt?
Đa số chúng ta đều phải thú nhận là chúng ta có những “điều không muốn nói ra.” Ít nhất là một bí mật nào đó. Điều mà chúng ta hy vọng sẽ không ai biết về chúng ta. Một sai lầm trong quá khứ. Một quyết định tồi. Một phút giây yếu đuối hoặc ngu dại mà chúng ta không muốn nghĩ đến.
Đó là những mức độ cao nhất. Nhưng còn nhiều điều phổ biến khác mà chúng ta không thực sự muốn người khác biết hoặc để ý thấy trong chúng ta. Đó có thể là “lời nói dối vô tội” mà chúng ta đã nói. Hoặc nói xấu sau lưng ai đó. Hoặc sao chép bài tập về nhà của ai đó. Hoặc những lời cay nghiệt mà chúng ta nói với người khác. Hoặc những ý nghĩ không tốt mà chúng ta nghĩ về người khác.
Nhiều hơn một sự kiện hối tiếc một lần trong đời, cuộc sống của chúng ta, nếu chúng ta xem xét kỹ lưỡng hơn, sẽ cho thấy một xu hướng làm điều sai trái. Chúng ta thường không làm điều chúng ta tin là đúng, và chúng ta thường làm điều chúng ta tin là sai.
Tất cả chúng ta, thậm chí những người chúng ta có thể gọi về căn bản là tốt, cũng còn là những kẻ ích kỷ và về mặt cơ bản là rất không hoàn thiện.2
Mọi điều chúng ta làm Đức Chúa Trời đều thấy.3 Điều đó có nghĩa là chẳng ai lừa được Ngài. Ngài biết rõ về tất cả những điều tốt chúng ta đã làm (và lẽ ra nên làm), cũng như những điều xấu mà chúng ta đã làm. Thậm chí Ngài còn biết tất cả những tư tưởng và mọi động cơ của chúng ta.
Điều thứ hai để cân nhắc, nếu chúng ta nghĩ mình “đủ tốt” để lên thiên đàng: (2) Liệu có thể làm một con người về căn bản là tốt mà lại vẫn khước từ Đức Chúa Trời không?
Hãy xét trường hợp của Ralph. Anh ta là một người “tốt”. Anh ta rất có đạo đức nghề nghiệp. Anh không bao giờ thèm trộm cắp, thậm chí một cái kẹp giấy. Anh là một người cha và người chồng chung thủy. Anh chu cấp cho các con mình. Anh hy sinh vì vợ con (là những người anh không bao giờ lừa dối). Thậm chí anh còn dâng tiền cho nhiều hội từ thiện.
Nhưng Ralph, mặc dù là tốt ở một nghĩa nào đó, chẳng bao giờ “cho Chúa vào”. Nhiều lần trong đời, Ralph cảm thấy ước muốn của Chúa bước vào cuộc đời của anh. Dường như Đức Chúa Trời đang gõ cửa lòng Ralph, nhưng Ralph chẳng bao giờ mở cánh cửa đó. Anh luôn đưa ra một lý do nào đó để thoái thác. Mỉa mai thay, một trong những lời biện hộ thường xuyên xuất hiện là: Cả đời tôi là người tốt. Tôi sẽ lên thiên đàng.
Ralph muốn lên thiên đàng. Ai mà chẳng muốn. Nhưng trên thực tế, Ralph không muốn biết Đức Chúa Trời. Và anh không dừng lại để phân tích những hàm ý quan trọng của quyết định ấy (quyết định để Đức Chúa Trời ở ngoài).
Hãy nghĩ về điều đó. Thiên đàng là nhà của Đức Chúa Trời. Nếu Ralph không muốn biết Đức Chúa Trời trong khi sống trên đất, tại sao anh ta lại muốn biết Đức Chúa Trời sau khi chết? Nói cách khác, điều Ralph không tính đến là thực tế anh đã GHÊ TỞM thiên đàng.
Thiên đàng là nơi ở của chính Đức Chúa Trời. Dường như mọi khía cạnh của thiên đàng đều sẽ nhắc đến Đức Chúa Trời, luôn luôn. Thật là một nơi khủng khiếp cho Ralph biết bao!
Ralph luôn tưởng rằng thiên đàng sẽ là một nơi an ủi. Nhưng anh chưa bao giờ tính đến việc với anh thiên đàng lại chẳng thoải mái chút nào, bởi vì anh đâu muốn biết Đức Chúa Trời hoặc có mối quan hệ với Ngài. Với Ralph, thiên đàng đâu phải thiên đàng, mà là một dạng địa ngục nào đó.
Liệu bạn có cho phép một ai đó vào trong nhà bạn mặc dù bạn biết người đó chẳng muốn liên quan gì với bạn không? Nếu bạn biết rằng đi đâu, họ cũng sẽ được nhắc về bạn?
Nhiều người giống như Ralph. Họ muốn thiên đàng, nhưng không muốn Đức Chúa Trời. Họ không nhận ra rằng, trong trường hợp ấy, ở thiên đàng lại là điều khủng khiếp.
Có lẽ sự thật của vấn đề lại là thiên đàng được dành cho những người chưa phải đủ tốt để ở đó – nhưng dù sao vẫn muốn ở đó vì có Đức Chúa Trời ở đó. Họ muốn biết Đức Chúa Trời và ở cùng Ngài mãi mãi. Phần thường sự sống-sau-cái chết không phải là thiên đàng, mà là Đấng Sở Hữu Chính của nó.
Bạn có muốn biết Đức Chúa Trời không? Bạn có muốn học cách trở nên “đủ tốt” để vào thiên đàng không? Hãy xem Biết Chúa cách cá nhân.
► | Làm thế nào để bắt đầu mối quan hệ với Đức Chúa Trời |
► | Tôi có một câu hỏi… |
Ghi Chú: (1) “kẻ ô uế, người làm điều gớm ghiếc và nói dối không hề được vào thành” (Kinh Thánh, Khải Huyền 21:27)
(2) "Đức Chúa Giê-xu phán rằng: Sao ngươi gọi ta là nhân lành? Chỉ có một Đấng nhân lành, là Đức Chúa Trời." (Lu-ca 18:19)
"Chúng nó thay thảy đều bội nghịch, cùng nhau trở nên ô uế; Chẳng có ai làm điều lành, Dầu một người cũng không." (Thi Thiên 14:3)
"Thật, chẳng có người công bình ở trên đất làm điều thiện, mà không hề phạm tội.” (Truyền Đạo 7:20)
"Chúng ta thảy đều như chiên đi lạc, ai theo đường nấy: Đức Giê-hô-va đã làm cho tội lỗi của hết thảy chúng ta đều chất trên người." (Ê-sai 53:6)
"Lòng người ta là dối trá hơn mọi vật, và rất là xấu xa: ai có thể biết được?" (Giê-rê-mi 17:9)
“Chẳng có một người công bình nào hết, dẫu một người cũng không." (Rô-ma 3:10)
"Vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời” (Rô-ma 3:23)
"Vì người nào giữ trọn luật pháp, mà phạm một điều răn, thì cũng đáng tội như đã phạm hết thảy." (Gia-cơ 2:10)
(3) "chẳng có việc gì giấu mà chẳng phải bày ra, cũng chẳng có việc gì kín nhiệm mà sau sẽ chẳng biết." (Ma-thi-ơ 10:26)
"chính Chúa sẽ tỏ những sự giấu trong nơi tối ra nơi sáng, và bày ra những sự toan định trong lòng người." (1 Cô-rinh-tô 4:5)
"Chẳng có vật nào được giấu kín trước mặt Chúa, nhưng thảy đều trần trụi và lộ ra trước mắt Đấng mà chúng ta phải thưa lại." (Hê-bê-rơ 4:13)